Review – Mưa Đỏ (Rain of Fire)
Mưa Đỏ chọn lối kể tối giản để nói về những con người đi qua chiến tranh. Không có các cảnh cháy nổ phô trương, phim xoáy vào những khoảnh khắc nhỏ: âm thanh giày dẫm trên bùn, lá thư viết vội, cái nhìn né tránh khi chuyện cũ bị khơi lại. Từng mảng ký ức được đặt cạnh nhau như những mảnh ghép, khi sáng rõ, khi chập chờn, khiến người xem phải tự hoàn tất bức tranh cảm xúc. Cách dựng nhảy thời gian mượt mà; màu phim thiên đỏ nâu tạo cảm giác lắng đọng, đôi lúc như mùi sắt của máu bốc lên trong mưa.
Diễn viên chính thể hiện tốt sự giằng xé của người sống sót: họ không muốn bị gọi là anh hùng, họ chỉ muốn tiếp tục sống và được quyền lãng quên. Những nhân vật phụ – người mẹ, người chỉ huy cũ, người bạn đã thay đổi lập trường – không chỉ là công cụ đẩy cốt truyện, mà là tấm gương phản chiếu những lựa chọn khác nhau trước cùng một bi kịch. Âm nhạc sử dụng tiết chế, chủ yếu là tiếng mưa, tiếng hơi thở, nhịp tim, khiến mỗi im lặng đều có trọng lượng.
Dù vậy, một vài đoạn thoại mang tính tuyên ngôn hơi trực diện, dễ kéo khán giả ra khỏi cảm xúc. Nhưng tổng thể, Mưa Đỏ vẫn là một bộ phim dũng cảm khi từ chối cả tô hồng lẫn bôi đen, chỉ cố gắng ghi lại sự thật cảm xúc của con người. Sau khi rời rạp, bạn sẽ mang theo tiếng mưa trong đầu cùng câu hỏi: chúng ta tiếp tục sống như thế nào với ký ức không thể rửa trôi?
Kết luận: Trầm, ám, tinh tế. Chấm: 8.7/10